ngước mắt lên nhìn tôi…
Bống nhiên em gạt tay rôi khỏi người em…
Em: Anh
à, em muốn nằm ra ghế và gối đầu lên đùi anh để có thể nhìn thấy khuôn mặt
anh!
Tôi: Em điên à? Tí có ng đến thì sao?
Em vẫn làm như em muốn và ko
quên nói câu: Kệ
Tôi đành chiều em…thực ra lúc này tôi mới ngắm khuôn mặt em
1 cách rõ ràng nhất…
Xinh thật đấy, em trắng, mắt nâu, mái tóc dài màu hạt
dẻ…môi đỏ tự nhiên…
Đột nhiên em nói: Anh à, em yêu anh suốt đời nhé…còn anh,
yêu em hết tối nay thôi…
Tôi: Ừ! (Thực ra tôi chỉ rung động nhẹ, tôi nghĩ ko
phải tình yêu là như vậy)
Em ngắm tôi một lúc lâu rồi khẽ nhắm mắt…
“Anh
à, chắc anh nghĩ em rất dễ dãi và lẳng lơ đúng ko?” em nói!
Tôi: Ừ, đã có em
khiến anh nghĩ vậy…
Em: Anh đừng nói gì và nghe nói em này…
Tôi: Ừ
Em
mở mắt lừ tôi: Đấy, anh lại vừa nói…
Tôi im lặng…
Em nhắm mắt và cầm tay
tôi đặt khẽ lên má em…
Em:
“Đừng hỏi tại sao em yêu anh nhé anh…
Em yêu
mưa, yêu mưa lắm anh ạ!
Ngay từ khi anh bước vào khách sạn, anh nói chuyện
với tụi em và sau đó nói chuyện với em, em đã thích anh rồi… Anh giống mưa
lắm…em chắc chưa ai nói với anh như vậy đúng ko? Em đã ngỡ cơn mưa này mang anh
đến với em đấy…”
(ặc ặc, lãng mạn thế, lãng mạn đến khó tin em ơi)
Em:”Em
là con 1, bố em là bác sĩ quân y, mẹ em cũng vậy…trc khi sinh em, bố em đã bị
HIV do 1 tai nạn nghề nghiệp, ông không hề biết cho đến một ngày ông đi hiến máu
nhân đạo và khi đó thì mẹ em đã mang thai em – đó là chuyện cách đây 19 năm rồi
anh ạ, khi đó gia đình em đều sống ở Hà Đông, chỗ viện 103 bây giờ đó anh. Em
nghe mẹ em kể lại là bố em tuyệt vọng lắm, ông ko còn mặt mũi nào gặp đồng
nghiệp nữa và ông đã quyết định ko làm trong quân ngũ nữa vì lời ra tiếng vào…
gia đình em chuyển vào nam sống 1 thời gian sau đó chuyển về Thanh Hóa, khi
chuyển về Thanh Hóa em đã 4 tuổi rồi.
Khi em đủ lớn để biết mình mang trong
người căn bệnh thế kỉ thì cũng là lúc hàng xóm, bạn bè hắt hủi em, chúng nó ko
chơi với em…
Em sống trong sự tủi nhục, xa lánh bởi lũ trẻ cũng như những ng
lớn tuổi tới năm em 15 tuổi và em ra Hà Nội học cấp 3 với sự ngậm ngùi của cha
mẹ.
Nhà em nghèo lắm, bố mẹ bỏ nghề về làm nông, 3 năm em học cấp 3 ở Hà Nội
bố mẹ phải gửi tiền đều đặn hàng tháng, em nhớ như in mới đầu thì mỗi tháng 1
triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em phải đi làm
thêm ở một số quầy bar để thêm tiền ăn học…và tiền thuốc men của mình!
Mỗi
năm em chỉ dám về thăm nhà một lần…nỗi nhớ bố mẹ dần dần cũng nguôi đi bởi những
bon chen cuộc sống…
Em cứ tự cười, tự vươn lên…anh thấy em dũng cảm
ko?
Khi em làm ở bar, em đã gặp đủ loại người, có người xấu, kẻ tốt…ở nơi đó
đã dạy em đủ mọi thứ mà thầy cô ko bao giờ có thể dạy…và em nghĩ anh cũng nhận
ra điều đó qua cách em nói chuyện!
Tình yêu đối với em thật sự là một thứ mà
em chưa bao giờ mơ tới…lý do tại sao anh cũng biết rồi đó!
Căn bệnh này ko
cho phép con người ta được yêu…Vậy mà em đã yêu anh đấy…nhanh thật nhanh…em xin
lỗi vì em không được như những người con gái khác, em ko có thời gian nhiều như
họ vậy nên em đã bỏ mặc suy nghĩ của anh, em ko cần biết anh nghĩ thế nào về em…
tốt cũng đc, xấu cũng đc…
Anh biết ko? Anh là người đầu tiên mà em dám nói ra
bí mật của mình đấy…
Em đã đánh cược với số phận 1 lần và em đã thắng, phần
thưởng của em chính à anh đó, à ko, là một buổi tối được bên anh đó!
Nếu lúc
nghe em nói xong anh hất em ra, kêu to lên thì anh biết em sẽ làm gì ko? em sẽ
chạy ra đường và đâm đầu vào 1 chiếc ô tô ngay tức khắc…
Cám ơn anh vì anh đã
ko làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anh nghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh
biết em sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!”
Tôi: ừ, anh
biết…em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ ko sao hết cả! em sẽ
sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười :”Đồ nói dối, bệnh của
em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu…”
Tôi: Ừ…nhưng em đừng
nghĩ nhiều làm gì…hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý
Em: Anh mong em sống như vậy
thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó…
Em:
Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em,
tôi không hỏi thêm gì nữa…(Có lẽ lúc này là lúc mình lơ đãng nhất, trong đầu
biết bao nhiêu là suy nghĩ về em, về căn bệnh của em nhưng tôi lại hoàn toàn
không hỏi em thêm 1 câu hỏi nào nữa…)
Tôi im lặng nhìn về phía bên kia
đường, một căn nhà đã đóng cửa…
Tôi khẽ hôn lên chán em…rồi nói:
“Yến này!
Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy”
Em: Em buồn ngủ
anh ạ!
Tôi : Không được ngủ, tối nay em gạ anh đi dạo mà…
Em : Vậy cõng
em, em mới đi…
Lần này tôi tự nguyện cõng em…
Hai đứa ướt như chuột cõng
nhau đi trên vỉa hè khiến bao con mắt phải ngó nhìn!
Em: Anh à, em hạnh
phúc!
Tôi: Ừ…anh cũng thế (thực ra tôi cũng ko biết là có phải như vậy ko,
nhưng tôi vẫn cứ đáp lại em như vậy”
Em: Em vui lắm, chúng mình đi đến chỗ
đông người nhé, cho bọn họ thấy, tối nay em là người hạnh phúc nhất, em được
người yêu cõng, được đi dưới mưa cùng người yêu và còn được ăn tối cùng người
yêu nữa chứ…
Tôi cười và nói to : Ok! Tối nay em muốn gì cũng đc!
Em: gần
10h rồi, chúng ta sẽ đi đến sáng mai nhé…
Tôi: Ko được, em phải về nghỉ ngơi
chứ…
Em: Em nghỉ trên lưng anh là đc rồi, hay anh ko muốn cõng em? Để em
xuống đi bộ…
Tôi: Ko phải thế, anh sợ em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa
mà!
Em: Em ko sao…
Tôi: Vậy thì qua đêm!
Em: Eo ơi, qua đêm với anh á?
Anh đã cưới em đâu?
Tôi: Em nói gì thế, ý anh là chúng mình đi cùng nhau qua
đêm…
Em: Ngốc, em đùa đấy!
Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng em giữa
dòng người tấp lập mặc cho mọi người nhìn chúng tôi và nghĩ chúng tôi ra sao…lúc
này thứ quan trọng nhất với tôi là nụ cười của em…chỉ cần làm em vui, làm em
cười, bù đắp được lại những gì em đã mất mát tôi sẽ làm hết…
Đi đến một
cái cây, chăng đèn, thấy một đôi đang chụp ảnh…tôi biết ngay là em sẽ đòi tôi
chụp ảnh cùng em!
Em:”Lấy máy em chụp, máy em có đèn flash”
Tôi: Ừ, nhưng
mà chúng mình chụp thế này sẽ chẳng lấy đc cả cái cây, đứng lui lui ra như đôi
kia kìa!
Em: Vâng
Cái đầu tiên chụp thì tôi và em bị mất nửa đầu…
Em
cười lớn: Ha Ha, 2 con ma nửa đầu!
Tôi: Để anh chụp cho…
1 cái, 2 cái,
3 cái… 3 cái được 2 cái, 1 cái hỏng…
Em nói : chụp nữa đi anh, chúng mình
nhờ đôi kia chụp kìa!
Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ bọn em đc ko
ạ!
1,2,3 …Ok rồi em!
Em: cái này đẹp này!
Tôi: Bắn sang máy cho
anh đi
Em: Ko…
Tôi: sao lại ko?
Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em
đi…
Tôi: Ừ…(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng chả hiểu sao hôm nay lại
ngoan ngoãn vậy)
Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!
Tôi cõng em đi hết
phố này đến phố khác, cho tới khi lưng mỏi nhừ…tôi đoán giờ cũng phải đến 1,2h
sáng rồi…
Em:”Anh ơi, chúng mình về khách sạn đi”
Tôi :” Hả? về đó làm
gì? Khách sạn nào” (Mình nghĩ bậy bạ đây)
Em: Về đó cho anh nghỉ? khách sạn
em làm đó…
Tôi thực sự cũng rất mệt rồi…
Tôi: Ừ, vậy cũng đc…
Em: Thôi
ko cần cõng em nữa, em muốn đi bộ…
Tôi mừng thầm…
Em: Thích quá còn sĩ
diện…
Tôi: Em cứ làm anh xấu hổ thôi
Em: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em
là người yêu anh mà…!
Tôi chủ động cầm tay em và đi…
Một đôi nam nữ
lặng